Hansel and Gretel
Hansel and Gretel
ONCE upon a time there dwelled on the outskirts of a large forest a poor woodcutter with his wife and two children; the boy was called Hansel, and the girl Gretel. He always had little enough to live on, and once, when times were bad, they had to get by with one piece of bread and butter each. One night, as he was tossing about in bed, full of cares and worry, he sighed and said to his wife, “How to get through this bad times ? How are we to feed our poor children, now that we have nothing more for ourselves?”
“I’ll tell you what, husband,” answered the woman, “early tomorrow morning we’ll take the children out into the thickest part of the wood. There we shall light a fire for them and give them each a piece of bread; then we’ll go on to our work and leave them alone. They won’t be able to find their way home, and we shall be rid of them.”
“No, wife,” said her husband, “that I won’t do; how could I find it in my heart to leave my children alone in the wood? The wild beasts would soon come and tear them to pieces.” “Oh! You fool,” said she, “then we must all four die of hunger, and you may just as well go and saw the boards for our coffins.” They argued and argued, until he agreed that they must get rid of Hansel and Gretel. “But I can’t help feeling sorry for the poor children,” added the husband.
The children, too, had not been able to sleep for hunger, and had heard what their stepmother had said to their father. Gretel wept bitterly and spoke to Hansel, “Now it’s all up with us.”
“No, no, Gretel,” said Hansel, “don’t fret yourself; I’ll be able to find a way to escape, no fear.” When the old people had fallen asleep he got up, slipped on his little coat, opened the back door and stole out. The moon was shining clearly, and the white pebbles which lay in front of the house glittered like bits of silver. Hansel bent down and filled his pocket with as many of them as he could cram in. Then he went back and said to Gretel, “Be comforted, my dear little sister, and go to sleep. God will not desert us,” and he lay down in bed again.
At daybreak, even before the sun was up, the woman came and woke the two children, “Get up, you lie-abeds, we’re all going to the forest to fetch wood.” She gave them each a bit of bread and said, “There’s something for your luncheon, but don’t you eat it up beforehand.” Gretel took the bread under her apron, as Hansel had the stones in his pocket. Then they all set out together on the way to the forest. After they had walked a little, Hansel stood still and looked back at the house. His father observed him, and said, “Hansel, what are you gazing at there? Why do you always remain behind? Take care, and don’t lose your footing.”
“Oh! father,” said Hansel, “I am looking back at my white kitten, which is sitting on the roof, waving me a farewell.” The woman exclaimed, “What a donkey you are! That isn’t your kitten, that’s the morning sun shining on the chimney.” But Hansel had not looked back at his kitten, but had always dropped one of the white pebbles out of his pocket on to the path.
When they had reached the middle of the forest the father said, “Now children, go and fetch a lot of wood, and I’ll light a fire that you may not feel cold.”
Hansel and Gretel heaped up brushwood until they had made a pile nearly the size of a small hill. The brushwood was set fire to, and when the flames leaped high the woman said, “Now lie down at the fire, children, and rest yourselves: We are going into the forest to cut down wood, and when we’ve finished we’ll come back and fetch you.”
Hansel and Gretel sat down beside the fire, and at midday ate their little bits of bread. They heard the strokes of the axe, so they thought their father was quite near. But it was no axe they heard, but a bough he had tied on a dead tree, and that was blown about by the wind. When they had sat for a long time their eyes closed with fatigue, and they fell fast asleep. When they awoke at last, it was pitch dark. Gretel began to cry, and said, “How are we ever to get out of the wood?”
Hansel comforted her. “Wait a bit,” he said, “until the moon is up, and then we’ll find our way sure enough.”
When the full moon had risen, he took his sister by the hand and followed the pebbles, which shone like new threepenny bits, and showed them the path. They walked on through the night, and at daybreak reached their father’s house again. They knocked at the door, and when the woman opened it she exclaimed, “You naughty children, what a time you’ve slept in the wood to! We thought you were never going to come back.”
The father rejoiced, for his conscience had reproached him for leaving his children behind by themselves. Not long afterwards there was again great dearth in the land, and the children heard their mother address their father thus in bed one night, “Everything is eaten up once more; we have only half a loaf in the house, and when that’s gone it’s all up with us. The children must be gotten rid of; we’ll lead them deeper into the wood this time, so that they won’t be able to find their way out again. There is no other way of saving ourselves.” The man’s heart smote him heavily. He thought, “Surely it would be better to share the last bite with one’s children!” But his wife wouldn’t listen to his arguments, and did nothing but scold and reproach him. If a man yields once, he’s done for, and so, because he had given for the first time, he was forced to do so the second. The children were awake again and had heard the conversation. When the old people were asleep Hansel got up, and wanted to go out and pick up pebbles again, as he had done the first time; but the woman had barred the door, and Hansel couldn’t get out. But he consoled his little sister, and said, “Don’t cry, Gretel, and sleep peacefully, for God is sure to help us.” At early dawn, the woman came and made the children get up. They received their bit of bread, but it was even smaller than the time before. On the way to the wood Hansel crumbled it in his pocket, and every few minutes he stood still and dropped a crumb on the ground. “Hansel, what are you stopping and looking about you for?” Said the father. “I’m looking back at my little pigeon, which is sitting on the roof waving me a farewell,” answered Hansel. “Fool!” said the wife; “that isn’t your pigeon, it’s the morning sun glittering on the chimney.” But Hansel gradually threw all his crumbs on the path. The woman led the children still deeper into the forest farther than they had ever been in their lives before. Then a big fire was lit again, and the mother said, “Just sit down there children, and if you’re tired you can sleep a bit; we’re going into the forest to cut down wood, and in the evening when we’re finished we’ll come back to fetch you.” At midday Gretel divided her bread with Hansel, for he had strewn his all along their path. Then they fell asleep, evening passed away, and nobody came to the poor children. They didn’t awake until it was pitch dark, and Hansel comforted his sister, saying, “Only wait, Gretel, ’til the moon rises, then we shall see the bread-crumbs I scattered along the path; they will show us the way back to the house.” When the moon appeared they got up, but they found no crumbs, for the thousands of birds that fly about the woods and fields had picked them all up. “Never mind,” said Hansel to Gretel, “you’ll see we’ll find a way out,” but all the same they did not. They wandered about the whole night and the next day, from morning until evening, but they could not find a path out of the wood. They were very hungry too, for they had nothing to eat but a few berries they found growing on the ground. At last they were so tired that their legs refused to carry them any longer, so they lay down under a tree and fell fast asleep. On the third morning after they had left their father’s house they set about their wandering again, but only got deeper and deeper into the wood, and now they felt that if help did not come to them soon they must perish. At midday they saw a beautiful little snow-white bird sitting on a branch, which sang so sweetly that they stopped still and listened to it. When its song was finished it flapped its wings and flew on in front of them. They followed it and came to a little house, on the roof of which it perched; and when they came quite near they saw that the cottage was made of bread and roofed with cakes, while the window was made of transparent sugar. “Now we’ll set to,” said Hansel, “and have a regular blow-out.I’ll eat a bit of the roof, and you, Gretel, can eat some of the window, which you’ll find a sweet morsel.” Hansel stretched up his hand and broke off a little bit of the roof to see what it was like, and Gretel went to the casement and began to nibble at it. Thereupon a shrill voice called out from the room inside, “Nibble, nibble, little mouse. Who’s nibbling my house?”
The children answered, “’Tis heaven’s own child, the tempest wild,” and went on eating, without putting themselves about.
Hansel, who thoroughly appreciated the roof, tore down a big bit of it, while Gretel pushed out a whole round window pane, and sat down the better to enjoy it. Suddenly the door opened, and an ancient dame, leaning on a staff, hobbled out. Hansel and Gretel were so terrified that they let what they had in their hands fall.
The old woman shook her head and said, “Oh, ho! You dear children, who led you here? Just come in and stay with me, no ill shall befall you.” She took them both by the hand, led them into the house, and laid a most sumptuous dinner before them; milk and sugared pancakes, with apples and nuts. After they had finished, two beautiful little white beds were prepared for them, and when Hansel and Gretel lay down in them they felt as if they had gone to heaven.
The old woman had appeared to be most friendly, but she was really an old witch who had waylaid the children, and had only built the little bread house in order to lure them in. When anyone came into her power; she killed, cooked and ate him, and held a regular feast day for the occasion.
Now witches have red eyes, and cannot see far, but like beasts, they have a keen sense of smell, and know when human beings pass by. When Hansel and Gretel fell into her hands she laughed maliciously, and said jeeringly, “I’ve got them now; they shan’t escape me.”
Early in the morning, before the children were awake, she rose up, and when she saw them both sleeping so peacefully, with their round rosy cheeks, she muttered to herself, “That’ll be a dainty bite.” Then she seized Hansel with her bony hand and carried him into a little stable, and barred the door on him. He might have screamed as much as he liked, for it would do him no good. Then she went to Gretel, shook her until she awoke, and cried, “Get up, you lazy bones, fetch water and cook something for your brother. When he’s fat I’ll eat him up.” Gretel began to cry bitterly, but it was of no use; she had to do what the wicked witch bade her.
So the best food was cooked for poor Hansel, but Gretel got nothing but crab shells. Every morning the old woman hobbled out to the stable and shouted, “Hansel, put out your finger, that I may feel if you are getting fat.”
But Hansel always stretched out a bone, and the old dame, whose eyes were dim, couldn’t see it. Thinking always it was Hansel’s finger, she wondered why he fattened so slowly.
When four weeks had passed and Hansel still remained thin, she lost patience and determined to wait no longer.
“Hi, Gretel,” she called to the girl, “Be quick and get some water. Hansel may be fat or thin, I’m going to kill him tomorrow and cook him.” Oh! How the poor little sister sobbed as she carried the water, and how the tears rolled down her cheeks!
“Kind heaven help us now!” She cried. “If only the wild beasts in the wood had eaten us, then at least we should have died together.”
“Just hold your peace,” said the old hag, “it won’t help you.”
Early in the morning, Gretel had to go out and hang up the kettle full of water, and light the fire. “First we’ll bake,” said the old dame. “I’ve heated the oven already and kneaded the dough.”
She pushed Gretel out to the oven, from which fiery flames were already issuing. “Creep in,” said the witch, “and see if it’s properly heated, so that we can shove in the bread.” When she had got Gretel in she meant to close the oven and let the girl bake, that she might eat her up too. But Gretel perceived her intention, and said, “I don’t know how I’m to do it; how do I get in?”
“You silly goose!” Said the hag. “The opening is big enough, see, I could get in myself,” and she crawled toward it, and poked her head into the oven. Then Gretel gave her a shove that sent her right in, shut the iron door, and drew the bolt. Gretel fled and the wretched old woman was left to perish miserably.
Gretel flew straight to Hansel, opened the little stable door and cried, “Hansel, we are free; the old witch is dead!” Then Hansel sprang like a bird out of a cage when the door is opened. How they rejoiced, fell on each other’s necks, jumped for joy, and kissed one another!
As they had no longer any cause for fear, they went in the old hag’s house, and here they found, in every corner of the room, boxes with pearls and precious stones. “These are even better than pebbles,” said Hansel, and crammed his pockets full of them. Gretel said, “I too will bring something home,” and she filled her apron full.
“Now,” said Hansel, “let’s go and get well away from the witch’s wood.”
When they had wandered about for some hours they came to a big lake. “We can’t get over,” said Hansel, “I see no bridge of any sort or kind.”
“Yes, and there’s no ferry boat either,” answered Gretel. “But look, there swims a white duck. If I ask her she’ll help us over,” and she called out, “Here are two children, mournful very, seeing neither bridge nor ferry; take us upon your white back, and row us over, quack, quack!”
The duck swam towards them, and Hansel got on her back and bade his little sister sit behind him. “No,” answered Gretel, “we should be too heavy a load for the duck. She shall carry us across separately.” The good bird did this, and when they were landed safely on the other side, and had gone for a while, the wood became more and more familiar to them. They saw their father’s house in the distance. Then they set off to run, and bounding into the room fell on their father’s neck. The man had not passed a happy hour since he left them in the wood, and the woman had died. Gretel shook out her apron so that the pearls and precious stones rolled about the room, and Hansel threw down one handful after the other out of his pocket. Thus all their troubles were ended, and they lived happily ever afterwards.
|
Hansel và GretelNgày xửa ngày xưa, sống ở ven một khu rừng là một bác tiều phu nghèo sống cùng vợ và có hai con, con trai tên là Hansel , con gái tên là Gretel. Cuộc sống không được đủ đ và có một lần nọ, là khoảng thời điểm đói kém, họ phải chia nhau từng mẩu bánh mình và chút bơ. Một đêm nọ, trong lúc đang nằm trằn trọc mãi trên giường với những lo cùng nghĩ, bác trai thở dài nói với vợ: – “Chả biết rồi sẽ sống sao cho qua cơn đói kém này? Không biết lấy gì mà nuôi những đứa con đáng thương của chúng ta, ngay đến bố mẹ chúng nó cũng chẳng có gì để cho vào mồm.” Ba nó à, tôi đã nói với mình những gì cơ chứ!”, người vợ trả lời,: – “Sáng sớm tinh mơ ngày mai ta dẫn hai đứa vào tận giữa rừng sâu rậm rạp, rồi đốt lửa lên, cho mỗi đứa một mẩu bánh, rồi bỏ mặc chúng ở đó, còn ta cứ việc đi làm việc của ta. Chúng chẳng tìm nổi đường về nhà, thế là ta thoát nợ.” Người chồng nói: -“Má nó à, làm thế không được đâu, ai lại nỡ lòng nào đem con bỏ giữa rừng sâu Bọn thú dữ sẽ sớm đến xé xác ăn thịt chúng mất thôi.” Vợ mắng: – Trời, ba nó thật chẳng khác gì thằng ngốc, ba nó muốn chết đói cả nút phải không. Nếu vậy thì đi và bào gỗ đóng săng là vừa.” Họ cãi nhau không ngừng cho đến khi ông chồng đành chịu bỏ Hansel và Gretel. – “Nhưng tôi vẫn thấy thương những đứa con tội nghiệp”, ông chồng nói với vào. Đói bụng quá nên hai đứa trẻ cũng không tài nào chợp mắt được, chúng nghe hết đầu đuôi câu chuyện và những điều bà mẹ kế nói với bố chúng. Gretel khóc sướt mướt, bảo Hansel. – “Anh em mình chắc chết đến nơi quá”. Hansel bảo em: – “Gretel, nín đi em, đừng có lo buồn, anh sẽ có cách để trốn thoát”. Chờ lúc bố mẹ đã ngủ say, Hãnsel dậy, mặc áo, mở cửa sau lén ra ngoài. Ngoài trời trăng chiếu sáng rõ mồn một, sỏi trắng trước nhà lóng lánh dưới ánh trăng như những đồng tiền bằng bạc. Hansel cúi xuống nhặt sỏi bỏ đầy túi áo, rồi lại rón rén đi vào nhà và dỗ em. – “Em cưng ơi, khỏi phải lo nữa, cứ ngủ cho ngon giấc. Chúa sẽ không bỏ rơi chúng ta đâu!” Nói rồi Hansel cũng lên giường nằm ngủ. Tảng sáng, khi mặt trời chưa mọc thì bà mẹ đã tới đánh thức hai đứa trẻ: – “Đồ lười thối thây, dậy mau, còn phải vào rừng kiếm củi chứ.” Rồi bà ta đưa cho mỗi đứa con một mẩu bánh nhỏ xíu và căn dặn: – “Bữa trưa chỉ có thế! Đừng có mà ăn nghiến ngấu đấy!”. Gretel bỏ bánh vào túi áo ngoài, vì túi áo Hãnsel đầy sỏi trắng. Rồi cả nhà kéo nhau vào rừng. Cứ đi được một quãng Hãnsel lại đứng sững lại ngoảnh nhìn về phía ngôi nhà. Bố thấy vậy nói: – Hansel, con nhìn gì thế, sao lại tụt phía sau, liệu chừng đấy, đừng có dềnh dàng. Hansel đáp: – Trời, ba ơi, con mèo trắng của con ngồi trên nóc nhà, con nhìn nó, nó chào con ba ạ. Mẹ kế nói: – Đồ ngốc, đâu có phải mèo trắng của mày, ánh sáng mặt trời chiếu vào ống khói nom như vậy đó. Hansel đi tụt phía sau thực ra không phải để nhìn mèo, mà để móc sỏi ở túi rắc xuống đường. Khi cả nhà đã tới giữa cánh rừng, ông bố nói: – Giờ các con phải đi kiếm củi đem về đây, ba sẽ nhóm lửa đốt để các con khỏi rét. Hansel và Gretel đi nhặt cành khô, xếp cao thành một đống nhỏ. Đống củi được nhóm lên, khi lửa đang cháy bùng bùng, người mẹ kế nói: – Giờ chúng mày nằm bên lửa mà sưởi. Tao và ba còn phải vào rừng đốn củi, khi nào xong sẽ về đón chúng mày. Hansêl và Gretel ngồi bên lửa sưởi. Đến trưa, đứa nào lấy phần của đứa đó ra ăn. Nghe thấy tiếng động vang lại chúng tưởng là tiếng rìu đốn cây của bố chúng ở gần quanh đấy. Nhưng thực ra không phải tiếng rìu đốn gỗ, đó chỉ là tiếng cành cây mà người bố buộc vào một thân cây khô, gió thổi mạnh cành cây đập qua lại. Ngồi đợi lâu quá, mắt hai đứa trẻ đều díp lại vì mệt, chúng lăn ra ngủ say lúc nào không biết. Khi chúng thức dậy thì trời đã tối. Gretel khóc và nói: – Bây giờ thì an hem mình làm sao mà ra khỏi rừng được! Hansel dỗ em: – Em cứ đợi một lát, tới khi vầng trăng lên chúng mình sẽ tìm được lối về nhà. Trăng rằm đã mọc, Hãnsel cầm tay em đi lần theo vết sỏi cuội lóng lánh dưới ánh trăng như những đồng tiền Batzen mới, và chỉ cho chúng con đường mòn. Hai anh em đi suốt đêm đến tảng sáng mới về đến nhà. Chúng gõ cửa. Mẹ kế ra mở cửa, tưởng là ai ngờ đâu lại chính là Hansel và Gretel nên liền mắng: – Chúng mày lũ con mất dạy, sao chúng mày không ngủ nữa ở trong rừng. Tao tưởng chúng mày không thèm về nhà nữa. Bố thì mừng ra mặt vì trong thâm tâm không muốn bỏ con lại trong rừng. Sau đó ít lâu trời lại làm đói kém khắp hang cùng ngõ hẻm. Một đêm, nằm trên giường hai anh em nghe thấy mẹ nói với bố: – Đồ dự trữ cũng đã ăn hết. Cả nhà chỉ còn nửa cái bánh, ăn nốt chỗ ấy là treo mồm. Phải tống khứ lũ trẻ con đi. Lần này ta đem bỏ chúng vào rừng sâu hơn trước để chúng không tìm được lối mà về nhà. Chẳng còn cách nào cứu vãn được ngoài cách ấy. Người chồng khổ tâm, nghĩ bụng, “Thà sống chung cùng với các con chia nhau mẩu bánh cuối cùng vẫn còn vui hơn!” Nhưng bà vợ không nghe gì hết những lời phàn nàn của chồng, không làm gì ngoài việc mắng chửi và trách móc anh ta, lần trước đã theo ý mụ thì lần này cũng phải theo. Hai đứa trẻ nằm nhưng chưa ngủ, chúng nghe hết đầu đuôi câu chuyện bố mẹ bàn với nhau. Khi bố mẹ đã ngủ say, Hansel dậy định ra ngoài nhặt sỏi như lần trước, nhưng cửa mẹ đã đóng mất rồi, Hansel không thể ra được nữa. Nó đành dỗ em gái: – “Đừng khóc nữa Gretel, em cứ ngủ cho ngon, Chúa trời sẽ phù hộ chúng ta.” Sáng sớm tinh mơ mẹ kế đã kéo cổ cả hai đứa ra khỏi giường, cho chúng mỗi đứa một mẩu bánh còn nhỏ hơn mẩu lần trước. Dọc đường đi vào rừng, Hansel cho tay vào túi, bẻ vụn bánh mì ra, chốc chốc lại đứng lại rắc vụn bánh xuống đất. Bố nói: – “Hansel, sao con cứ hay dừng chân ngoảnh lại thế?” Hansel đáp: – Con ngoảnh lại nhìn con chim bồ câu của con, nó đang đậu trên mái nhà và nói chào tạm biệt con. Mẹ kế mắng: – Đồ ngốc, đó không phải là chim bồ câu của mày, đó chỉ là cái bóng ống khói khi có mặt trời chiếu. Nhưng dọc đường đi Hansel cũng rắc hết được vụn bánh. Bà mẹ kế dẫn hai đứa trẻ vào tít mãi trong rừng sâu, nơi mà chúng từ thuở cha sinh mẹ đẻ chưa bước chân tới bao giờ. Sau khi nhóm lửa xong, đợi cho lửa bùng cháy thì bà mẹ nói: – “Chúng mày ngồi đó, lúc nào mệt thì ngủ đi một tí. Tao với ba mày còn phải đi đốn gỗ trong rừng sâu, tối xong việc sẽ quay lại đón chúng mày.” Đến trưa Gretel bẻ bánh của mình chia cho Hansel, vì bánh của Hansel bẻ vụn rắc dọc đường rồi. Ăn xong chúng ngủ liền. Trời tối nhưng chẳng thấy một ai đến đón hai đứa trẻ đáng thương cả. Khi hai anh em tỉnh dậy thì bóng đêm đã bao trùm khắp mọi nơi. Hansel dỗ em gái: – Gretel, em cứ đợi một lát, tới khi trăng lên anh em mình sẽ nhìn thấy những vụn bánh anh rắc dọc đường, cứ lần theo vết bánh ta sẽ thấy đường về nhà. Trăng vừa mọc thì hai đứa đứng dậy đi, nhưng chúng không thấy một vụn bánh nào cả, vì trong rừng chỗ nào mà chẳng có chim muông, hàng nghìn con đã sà xuống mổ ăn hết. Hansel bảo Gretel: – “Đừng lo lắng. Thế nào chúng ta cũng tìm ra đường về.” Nhưng chúng tìm không ra đường. Chúng đi thông đêm đến sáng, rồi lại cả ngày hôm sau từ sáng tới tối mà không ra được khỏi rừng. Giờ đây bụng đói như cào, hai anh em kiếm quanh nhưng chẳng có gì ngoài dâu đất mọc hoang. Hai anh em mệt nhoài người, bước không nổi nữa, nằm lăn ra đất dưới gốc cây và ngủ thiếp đi. Thế là hai anh em xa nhà đã ba ngày. Chúng lại tiếp tục lên đường, nhưng càng đi càng lạc sâu hơn trong rừng, chỉ chậm ít lâu nữa mà không có ai cứu giúp chắc chúng đói lả mà chết. Giữa trưa hai anh em nhìn thấy một con chim đẹp, lông trắng như tuyết đậu trên cành cây hót véo von. Nghe tiếng chim hót chúng dừng chân đứng lại. Hót xong chim xoè cánh bay tới trước mặt hai anh em, cả hai liền đi theo hướng chim bay thì đến một túp lều nhỏ, còn chim thì bay đậu trên mái nhà. Lại gần thì thấy nhà xây bằng bánh mì, ngói lợp là bánh ngọt, cửa sổ bằng đường kính trắng tinh. Hansel nói: – Giờ thì anh em mình cứ việc tự nhiên mà đánh chén một bữa ngon lành trời cho. Anh lấy một miếng mái nhà ăn, còn em thì lấy cửa sổ mà ăn, cái đó ăn ngọt đấy. Hansel giơ tay bẻ một mảnh mái nhà để ăn thử xem có ngon không. Và Gretel đứng bên kính cửa mà gặm cho đỡ đói. Giữa lúc đó thì trong nhà có tiếng người nói nhẹ nhàng vọng ra: Gặm gặm, nhấm nhấm, con chuột kia, Đứa nào dám gặm nhà riêng của bà? Hai đứa trẻ đồng thanh đáp: Gió đấy, gió đấy, Có con trời đấy. Nói rồi hai đứa đứng ăn tiếp tục mà chẳng hề sợ hãi. Thấy mái nhà ăn cũng ngon, Hansel bẻ luôn một miếng to tướng lôi xuống. Còn Grétêl gỡ luôn cả một tấm kính tròn, ra ngồi một góc gặm lấy gặm để. Bỗng cửa mở, một bà lão già cốc đế đại vương tay chống nạng rón rén bước ra. Hansel và Gretel sợ rụng rời chân tay, những thứ đang cầm trong tay đều rơi xuống đất. Bà lão lắc lư đầu và nói: – Trời, các cháu yêu quý, ai đưa các cháu đến đây? Nào vào nhà đi, ở đây với bà, bà không làm gì đâu. Bà lão cầm tay dắt hai đứa vào trong nhà, toàn những thức ăn ngon: sữa, bánh tráng đường, táo và hạnh đào. Hai chiếc giường nhỏ xinh trải khăn trắng tinh để cho Hansel và Gretel trèo lên nằm ngủ. Hai anh em ngỡ là mình đang ở trên thiên đường. Mụ già chỉ giả bộ tử tế thôi, thực ra mụ là một phù thủy gian ác chuyên rình bắt trẻ con, mụ làm nhà bằng bánh chẳng qua là để nhử chúng lại. Đứa trẻ con nào đã vào lãnh địa của mụ sẽ bị mụ bắt, giết thịt nấu ăn. Đối với mụ ngày đó là một ngày lễ lớn. Mụ phù thủy này có đôi mắt đỏ và không nhìn được xa, nhưng giống như những con quái vật, mụ lại rất thính hơi, có khả năng nhận biết khi nào con người đang lui tới. Khi hai đứa trẻ đứng gần mụ, mụ cười vang đầy nham hiểm và nói giọng ngạo nghễ: – Đã vào tay bà rồi thì đừng hòng trốn thoát. Sáng sớm, khi hai đứa trẻ còn ngủ say thì mụ đã dậy. Nhìn hai đứa trẻ ngủ nom dễ thương, hai má đỏ hồng phinh phính, mụ lẩm bẩm một mình: – Chắc ta sẽ được ăn một miếng mồi ngon đây. Mụ đưa bàn tay xương xẩu nắm lấy Hansel kéo lôi ra nhốt vào một cái cũi nhỏ, đóng cửa chấn lại. Thằng bé kêu gào thảm thiết nhưng chẳng ích gì. Rồi mụ đi đánh thức Gretel dậy và quát: – Dậy mau, đồ con gái lười chảy thây, dậy đi lấy nước về nấu cho anh mày một bữa ngon. Nó ngồi trong cũi ở ngoài kia kìa, nó phải ăn ngon cho chóng béo, khi nào nó thực béo, tao sẽ ăn thịt. Gretel òa lên khóc nức nở, nhưng khóc cũng vô ích, vẫn phải làm những điều mụ phù thủy độc ác sai khiến. Những thức ăn nấu nướng ngon lành đều chỉ để cho Hãnsel, đồ thừa còn lại mới đến lượt Gretel. Sáng nào mụ già phù thủy cũng nhẹ bước tới bên cũi và nói: – Hansel, giơ ngón tay tao xem mày đã béo lên chút nào chưa. Hãnsel chìa ra một cái xương nhỏ, mắt cập kèm chẳng nhìn thấy gì cả mụ cứ tưởng đó là ngón tay Hãnsel. Mụ lấy làm lạ tại sao nó lại chậm béo lên thế. Bốn tuần đã trôi qua mà thấy Hãnsel vẫn gầy. Mụ đâm ra sốt ruột, không muốn phải chờ lâu hơn nữa. Mụ gọi cô gái: – Gretel, con Gretel đâu, nhanh tay nhanh chân lên nào, nhớ đi lấy nước nhé. Cho dù thằng Hãnsel béo hay gầy thì mai tao cũng làm thịt đem nấu. Tội nghiệp cô bé, vừa xách nước, vừa than vãn, hai hàng nước mắt chảy trên gò má trông thật đáng thương. Cô la khóc: – Lạy trời phù hộ chúng con, thà để thú dữ trong rừng ăn thịt còn hơn, như vậy hai anh em còn được chết chung. Mụ già bảo: – Thôi đừng có la khóc nữa, những cái đó chẳng giúp được gì đâu. Trời sớm tinh sương Gretel đã phải chui ra khỏi nhà đi lấy nước đổ nồi, rồi nhóm lửa chất bếp. Mụ già bảo: – Nướng bánh trước đã, lò tao nhóm đã nóng, bột tao cũng đã nhào. Mồm nói tay mụ đẩy cô bé tới trước cửa lò, lửa cháy bốc cả ra phía ngoài cửa lò. Mụ phù thủy nói: – Chui vào, nhìn xem bên phải lò đã đủ nóng chưa để cho bánh vào. Mụ định khi Gretel chui vào thì mụ đóng ngay cửa lò lại, để cho Grétêl bị nướng nóng ở trong đó, sau đó mụ chỉ việc lấy ra mà ăn. Nhưng Gretel biết mụ đang nghĩ gì, cô nói: – Cháu không biết làm thế nào mà vào được trong đó. Mụ già mắng: – Ngu như bò ấy, cửa lò rộng thế này, mày thấy không, tao chui vào cũng lọt nữa là mày. Mụ từ từ đi lại cửa lò và chui đầu vào trong lò. Ngay lúc ấy Grétêl liền đẩy mụ một cái thật mạnh làm mụ chúi tọt hẳn vào trong lò. Gretel đóng cửa lò bằng sắt lại và cài then thật kỹ. Gretel bỏ trốn và mụ phù thủy khốn khổ bị bỏ lại một cách thảm hại. Grétêl chạy thẳng một mạch tới chỗ Hãnsel, mở cửa cũi và reo. – Hansel, anh em ta được giải thoát, mụ phù thủy già đã chết. Cửa vừa mở Hãnsel nhảy từ trong ra như chim sổ lồng. Thật là vui mừng biết bao. Hai anh em ôm choàng lấy nhau, nhảy tưng tưng, ôm hôm nhau. Bây giờ không còn gì để sợ nữa, hai anh em đi vào nhà mụ phù thủy thấy xó nào cũng có những hòm đầy ngọc ngà châu báu. Hãnsel vừa ních đầy túi vừa nói: – Thứ này chắc chắn quý hơn sỏi. – Em cũng phải lấy một ít mang về nhà mới được. Gretel nói thế rồi nhét đầy tạp dề. Hãnsel nói tiếp: – Giờ chúng ta phải đi ngay ra khỏi khu rừng của mụ phù thủy. Đi được vài giờ hai anh em tới bên một con suối lớn. Hansel nói: – Anh không thấy có cầu, làm sao anh em ta sang được bên kia. Gretel đáp: – Đò ngang cũng không có nốt, nhưng kia, có con vịt trắng đang bơi, để em nói khó với vịt chắc vịt sẽ chở anh em mình sang bờ bên kia. Rồi Gretel gọi: Nơi đây có hai đứa trẻ đáng thương, không thấy cầu cũng chẳng có phà; cõng chúng tôi theo với, trên tấm lưng trắng của bạn! Chú vịt bơi về phía bọn trẻ. Hansel cưỡi lên lưng vịt và bảo em mình lên ngồi sau. Gretel nói: – Thôi anh ạ, hai người thì quá nặng, để vịt cõng từng người một sang. Vịt tốt bụng cõng lần lượt hai anh em. Yên ổn sang tới bờ bên kia, hai anh em lại tiếp tục lên đường, đi được một quãng khá dài, hai anh em thấy rừng ngày càng hiện ra quen thuộc hơn. Từ xa hai anh em đã nhìn thấy căn nhà của bố mẹ chúng. Thế là chúng co cẳng chạy, ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào nhà, ôm ghì cổ bố. Từ ngày bỏ con trong rừng ông bố không có lúc nào vui. Bà mẹ kế thì qua đời từ lâu. Gretel cởi nút tạp dề, ngọc ngà châu báu lăn tứ tung ra phòng. Còn Hansel thì hết nắm này đến nắm khác móc từ trong túi ra. Từ đó những lo lắng không còn nữa, cả nhà sống trong cảnh yên vui hạnh phúc.
Theo: storysnory |